Bên cạnh, Giản Tư Tình lặng lẽ siết chặt tay, Lục Diệu Thanh lập tức nắm lấy tay cô, âm thầm truyền cho cô sự an ủi. Người đàn ông bất lực lắc đầu: “Lục, tôi và bố mẹ tôi sẽ chăm sóc Alice thật tốt. Con bé có mối quan hệ huyết thống với chúng tôi.

“Nhưng tình thân đâu chỉ dựa vào huyết thống. Tôi và Alice là bố con có duyên, đó là món quà mà ông trời ban cho tôi và con bé. Tôi nghĩ các người cũng nên tôn trọng mong muốn của Alice, đúng không?

Người đàn ông cuối cùng vừa cảm động vừa như có chút tiếc nuối: “Giờ tôi đã hiểu vì sao Ruth lại yêu anh đến vậy. Lục, anh xứng đáng với tình yêu đó.

Lục Diệu Thanh chỉ cười, không nói gì thêm.

Trước khi đi, người đàn ông nhìn Giản Tư Tình một cái, ánh mắt không thiện chí: “Nếu không phải em gái tôi qua đời, cô sẽ không có được Lục như bây giờ.