Lúc này, ở cửa sảnh tiệc xuất hiện một bóng người lặng lẽ bước vào. Cô gần như biến mất khỏi tầm mắt mọi người suốt một năm, nay bất ngờ trở về, tất nhiên là để kịp tham dự hôn lễ của người bạn thân. Trong đám đông, ánh mắt của Hoắc Huy Kiệt nheo lại đầy sâu xa. Lâm Diệu Kiệt — à không, giờ nên gọi là Hoắc Diệu Kiệt — không kìm được vui mừng, lập tức chạy ào tới: “Mẹ ơi! Mẹ về rồi! Lâm Văn Duyệt ôm chầm lấy con trai. Lâu lắm rồi không gặp, người cô nhớ nhất chính là thằng nhóc này. Hoắc Diệu Kiệt nay đã lớn hơn thấy rõ, khuôn mặt tròn tròn lúc bé giờ đã thon gọn hơn, trông chững chạc hơn nhiều. Tuy nhiên đôi mắt đen láy, trong sáng thì vẫn không đổi, giống Lâm Văn Duyệt như đúc. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương