Khi xung quanh dần lặng lại, Ninh Tiêu Tiêu vẫn còn ngơ ngác ngồi yên tại chỗ. Không biết bao lâu sau, một bóng người bước tới bên cô: “Ngốc ơi, còn chưa đi? Ninh Tiêu Tiêu ngẩng đầu, thấy Tần Thiếu Khanh đứng đó. Mắt cô lóe lên vẻ kinh ngạc, vội đứng dậy: “Bác sĩ Tần, sao anh lại ở đây? Tần Thiếu Khanh không trả lời, chỉ giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Ngốc, đi thôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương