Cô mở cửa, đẩy Tần Thiếu Khanh ra ngoài. Sau đó quay lại nhìn quanh phòng khách và phòng mình để dọn dấu vết. Tần Thiếu Khanh đứng ngoài cửa với bộ dạng cực kỳ uất ức — bị cô đẩy vội ra mà chẳng kịp đi dép! Tên ngốc này, có mỗi chuyện sơ hở lớn như vậy cũng nghĩ không ra sao? Đúng lúc ấy, Tả Huy bước ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu liền thấy Tần Thiếu Khanh, liền ngạc nhiên: “Bác sĩ Tần? Anh cũng ở đây sao? Tần Thiếu Khanh: “… Một mặt ngơ ngác, một mặt uể oải. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương