Anh đưa viên thuốc tới sát môi cô: “Uống đi. Ninh Tiêu Tiêu mím chặt môi, đôi mắt đáng thương nhìn anh, liên tục lắc đầu. Ánh mắt Tần Thiếu Khanh trở nên lạnh lẽo: “Uống thuốc! Mắt cô đỏ hoe ngay lập tức, anh ta lấy quyền gì mà ra lệnh cô thế này? “Em không uống! Cô kéo chăn che kín người, quay lưng lại với anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương