Diệp Lương Yên khẽ nhắm mắt, thật sự muốn cúp điện thoại ngay lập tức.

Sau khi thở ra một hơi dài, cô cười nhạt: “Xin lỗi, tôi đang trên xe buýt về rồi.

“Xuống xe.

“Hả? Giọng cô hơi cao lên vì kinh ngạc.

“Tôi bảo cô xuống xe, đến Phúc Ký Lâu mua một suất cơm tối mang tới cho tôi. Giọng anh ta dừng một chút, rồi nhấn mạnh: “Dù sao thì, tôi là bệnh nhân.