“Chi Hành, anh nói xem, anh có thể tha thứ cho tôi không? Tha thứ vì tôi từng phản bội anh, tha thứ vì tôi không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, một người vợ. Anh có thể không? “… Hoắc Khuynh Nguyệt khẽ cong môi, mỉm cười nhàn nhạt: “Anh thấy đấy, tha thứ cho một người, đâu có dễ dàng như vậy. Nói xong, bà không quay đầu lại, bước thẳng ra ngoài. Giang Chi Hành ngồi trên ghế sofa gần như không thể chống đỡ nổi, “phịch” một tiếng, cả người ngã lăn xuống đất. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương