Mọi người có mặt đều hiện rõ vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Giang Chi Hành – ông nắm chặt tay vịn ghế sofa, các đốt ngón tay trắng bệch.

Cậu bé không quen Hoắc Khuynh Nguyệt, nhưng thái độ của bà khiến cậu bé tò mò, tiếng khóc cũng ngừng lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn bà.

Giang Dục Vân thì đã đoán ra thân phận của Hoắc Khuynh Nguyệt, cô bé lập tức ôm chặt lấy em trai, trong mắt thoáng qua tia đề phòng – mẹ đã từng nói, người phụ nữ này là nữ chủ nhân của căn nhà này, là vợ của bố, nghĩa là kẻ tranh giành bố với mẹ!

Trên mặt Vọng Vọng vẫn còn vương nước mắt, nhưng Hoắc Khuynh Nguyệt dường như chẳng hề để ý đến hành động của Giang Dục Vân, bà nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, sang đây ngồi một chút được không?

Vọng Vọng nhìn bà, rồi lại quay sang nhìn Giang Chi Hành, không nói gì.