Căn phòng chỉ còn lại hai người. Hướng Hàn Cửu nhìn cô gái đối diện — từ khi biết tin cô mang thai sau khi tới đây, cho đến khoảnh khắc gặp mặt ban nãy, anh vẫn không thể tin được.

Hai người không thể gọi là bạn, cùng lắm chỉ là đồng nghiệp trong một công ty. Tạ Uyển Dao không hiểu ánh mắt Hướng Hàn Cửu nhìn mình là có ý gì, nên đành chủ động lên tiếng:“Anh Hướng, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?

Hướng Hàn Cửu mím môi:“Cô thật sự mang thai?

Tạ Uyển Dao thấy buồn cười, gật đầu:“Ừ, anh cũng thấy rồi đấy.

“Tại sao?