Tám năm qua, cuộc sống của anh không hề dễ dàng. Anh chưa từng quên Tư Tình, dùng công việc để quên đi mọi đau đớn, sống như một cái xác không hồn. Anh cắt đứt liên lạc với gia đình, ban đầu là vì muốn tránh mặt cô, sau dần dần thành thói quen. Hai năm gần đây, cô vẫn ở bên anh, còn anh thì giằng xé trong mâu thuẫn: vừa giận cô phản bội, vừa không biết rằng cô vì áy náy mà âm thầm chịu đựng quá nhiều…

Lục Diệu Thanh thở dài, giọng khàn khàn:“Bố, con biết hết rồi.

Ông cụ ánh mắt lay động:“Diệu Thanh, tha thứ cho bố đi…

“…

Lục Diệu Thanh im lặng rất lâu, không nhìn ông.