Đôi mắt Giản Tư Tình mở to, không thể tin nổi khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa – chính là Lục Diệu Thanh.

Cô vội cúi đầu nhìn người trong vòng tay mình, lập tức buông tay ra.

Trên giường, Triệu Hàng cũng lờ mờ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã bắt gặp ánh nhìn giận dữ tột độ của Lục Diệu Thanh. Trong tình cảnh này, dù là ai đi nữa cũng khó mà không nghĩ theo chiều hướng tồi tệ nhất — hai người quần áo xộc xệch, mà Triệu Hàng thì để trần nửa người.

Giản Tư Tình ôm đầu, níu lấy tóc, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua nhưng đầu óc trống rỗng, không có chút ký ức nào.

Lục Diệu Thanh không nói một lời, “rầm” một tiếng, anh đóng sầm cửa lại.