Có lẽ chính sự kinh ngạc và thuần khiết trong ánh mắt của Ninh Tiêu Tiêu khiến Giản Tư Tình cảm thấy hổ thẹn, cô khẽ bật cười, như thể không còn chút sức lực nào, nằm lại lên giường bệnh, “Thôi, tôi không làm khó cậu nữa. Cảm ơn cậu đã giữ bí mật giúp tôi, tôi biết là Thiếu Khanh hiểu lầm cậu, sau này tôi sẽ giải thích với anh ấy.

Ninh Tiêu Tiêu ngơ ngác bước ra khỏi phòng bệnh. Sau lưng cô, tiếng nức nở nghẹn ngào truyền đến, cô quay đầu lại, thấy Giản Tư Tình ôm mặt khóc nức nở đầy tuyệt vọng, bộ dạng ấy khiến người ta không thể trách cứ điều gì, vì bản thân cô ấy… đã đáng thương đến mức thê lương!

...

Ninh Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại, cuối cùng vẫn không gọi cho Lục Diệu Thanh, mà là viết một tin nhắn thật dài, bấm gửi.

Có những lời, cô không đủ can đảm nói thành tiếng, nhưng dùng cách này, ít nhất cũng giúp cô nhẹ nhõm được phần nào.