“Cô Giản!

Ninh Tiêu Tiêu hoảng hốt hét lên, vội vàng lấy khăn tắm trên giá quấn chặt lấy cô, “Sao cô lại dội nước lạnh lên người? Vết thương của cô không được chạm nước mà!

Giản Tư Tình mềm nhũn cả người, lảo đảo một chút, ánh mắt chuyển sang cô ấy, giọng yếu ớt như sợi tơ, “Tôi không sao…

“Quần áo trên người cô ướt sũng cả rồi, tôi giúp cô thay đồ. Chờ chút, tôi đi lấy quần áo mới.

Ninh Tiêu Tiêu lập tức đi lấy một bộ đồ bệnh nhân khác, mở nước ấm rồi giúp Giản Tư Tình tắm sạch, mặc đồ mới cho cô.