Về tới quầy y tá, Ninh Tiêu Tiêu không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn ra. Từ lần đầu tiên nghe về những câu chuyện của Lục Diệu Thanh, cô đã không kìm được cảm giác tôn sùng trong lòng. Đến khi gặp anh ngoài đời, lại càng bị khí chất và hình tượng của anh mê hoặc. Mối tình đơn phương này, suốt hai năm qua dù thường bị Hứa An Tĩnh chọc ghẹo, cô vẫn luôn giữ mãi trong tim, chưa từng dao động. Nhưng hôm nay, cô cảm thấy như mình vừa thất tình… “Bộp! — Ninh Tiêu Tiêu bị đau, ngẩng đầu lên thấy người tới. Cô vốn đang buồn sẵn, giờ lại càng tủi thân: “Anh đánh tôi làm gì? Vừa nói, nước mắt lại rơi xuống. Tần Thiếu Khanh ngẩn người, liếc tập bệnh án trong tay: “Không đến mức vậy chứ? Tôi chỉ khẽ vỗ em một cái, có đau đến thế không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương