Khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Giang Dục Đường đột nhiên tối sầm lại.

Ánh mắt anh đen đặc, sâu thẳm, mang theo một cảm xúc khó đoán, lạnh lẽo mà trầm mặc.

Diệp Lương Yên sững sờ, bởi vì—

Cô chưa từng thấy Giang tiên sinh như thế này bao giờ.

Giống như anh vừa đột ngột biến thành một con người khác vậy.