Sáng sớm hôm sau, Giang Dục Đường là người thức dậy đầu tiên. Anh nhìn người con gái đang say ngủ trong lòng, môi khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng. Những ngày qua cô mệt quá rồi, huống chi là đêm qua… Anh không nỡ đánh thức cô dậy, chỉ khẽ hôn lên môi cô, rồi lặng lẽ rời giường. Sau khi thay đồ và rửa mặt, anh quay đầu nhìn cô một lần cuối. Nếu không vì công ty có việc gấp, thật sự anh không nỡ rời đi lúc này. Giang Dục Đường chỉ chào tạm biệt Tần Thiếu Khanh, rồi rời khỏi nơi đây. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương