Ngoài hành lang, Diệp Lương Yên nhìn Giang Dục Đường và Tần Thiếu Khanh: “Sao hai người lại đến đây?” Giang Dục Đường nói: “Sáng sớm tôi nhận được điện thoại, nên đến đón cả hai người họ.” Tần Thiếu Khanh đưa năm ngón tay bóp trán, vẻ mặt mệt mỏi: “Tối qua tôi ở cùng A Viễn cả đêm, cậu ta cứ uống mãi, hỏi gì cũng không nói. Gọi cho A Đường mãi không được, sau đó tôi thiếp đi, sáng nay A Đường đến thì thấy cậu ta vẫn còn ngồi uống rượu một mình...” Mọi người đều không biết nói gì. Trong phòng bệnh, tiếng chất vấn của Tạ Uyển Dao truyền ra, cả hành lang rơi vào im lặng. Chẳng bao lâu sau, Cố Thời Viễn đi ra. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương