“Được, tôi xin lỗi.”

Diệp Lương Yên: “...”

Chỉ một câu nói nhẹ bẫng như vậy từ miệng người đàn ông lại khiến cô hoàn toàn bất ngờ, đến mức không biết phải đáp lại thế nào.

Giang Dục Đường nheo đôi mắt đen láy, trong đáy mắt tràn đầy ý cười giễu cợt. Đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch lên: “Giờ tôi đã xin lỗi rồi, vậy cô cũng nên xin lỗi và chịu trách nhiệm cho phần của mình chứ?”

Anh ngừng lại một chút, ánh mắt rơi xuống chân trái bị bó bột của mình: “Dù sao, người bị thương nặng hơn là tôi.”