Diệp Lương Yên cũng nhìn thấy Hình Tử Du.

cô khẽ cười, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào, “Chuyện này để sau hãy nói, bệnh nhân này đột ngột hôn mê, 45 tuổi, có tiền sử bệnh tim, gần đây áp lực công việc lớn, tôi nghi ngờ là sốc tim. Mọi người mau cứu ông ấy đi.”

Y tá bên cạnh đã đặt mặt nạ oxy lên mặt Tống Hằng Sinh, còn một vị bác sĩ khác lớn tuổi hơn Hình Tử Du kiểm tra ông ta một lượt. Nghe Diệp Lương Yên nói vậy, ông có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe mắt ẩn chứa nụ cười, “Cô bé này cũng hiểu biết đấy nhỉ? Em là đàn em của Tử Du, vậy là sinh viên của đại học Y Thịnh Kinh? Năm mấy rồi?”

Diệp Lương Yên mỉm cười, “Năm hai.”

Vị bác sĩ không nói gì thêm, liền gọi Hình Tử Du đến giúp một tay. Hai người nhanh chóng khiêng Tống Hằng Sinh lên xe cứu thương.