Bàn tay Diệp Lương Yên vừa giơ lên định gõ cửa thì khựng lại, cả người giật thót. Tiếng động giống như ai đó đập mạnh xuống bàn. Ngay sau đó, giọng nói đầy giận dữ của Tống Hằng Sinh vang lên từ bên trong. “Cái gì? Năm trăm nghìn?! Diệp Lương Yên lập tức hiểu rằng đây không phải lúc thích hợp để gõ cửa. Cô đang định rời đi thì bên trong vang lên một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương