Lúc này, trong phòng của Diệp Lương Yên. cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay thoa thuốc lên khuôn mặt hơi sưng đỏ của Lâm Thanh Viên. Thuốc mỡ này là loại mà lần trước cô từng dùng khi bị đánh phải nhập viện, vẫn luôn để trong ba lô của mình. Làn da trắng nõn mịn màng nay in hằn năm dấu ngón tay, rõ ràng khi ra tay, Diệp Lễ Thành đã không hề nương tay. Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Lương Yên thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng ngón tay cô lại càng trở nên nhẹ nhàng hơn. Lâm Thanh Viên ngồi trên ghế, ánh mắt yêu thương dịu dàng nhìn con gái mình. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương