Giang Dục Đường mím nhẹ đôi môi mỏng, đôi mắt đen nheo lại một chút: “Tôi có nói tôi muốn uống rượu sao?”

Sau đó, anh vô tội liếc nhìn Cố Thời Viễn và Tần Thiếu Khanh.

Hai người kia lập tức ăn ý mà dời ánh mắt sang hướng khác.

Giang Dục Đường: “……”

Cố Thời Viễn cầm ly rượu lên, trước tiên ngửi một chút, sau đó nhấp thử một ngụm, chân mày sắc bén khẽ nhướn lên, có chút bất ngờ: “Rượu không tệ.”