Diệp Lương Yên im lặng nhìn anh ba giây, “Anh gọi tôi ra ngoài, chỉ để mua đồ? “Đúng vậy. “Vậy còn anh? “Ban đầu là tôi tự ra ngoài mua, nhưng chẳng phải có cô rồi sao? Bây giờ cô là bảo mẫu tôi thuê, mấy việc này đương nhiên là em làm. “Vậy tại sao còn mua cả đồ tôi thường dùng? Diệp Lương Yên hơi nghiến răng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương