“Tiểu Yên...”

Lâm Thanh Viên sững sờ.

Diệp Lương Yên hét lên câu đó xong liền quay người chạy đi.

Cô chạy một mạch ra đến phố lớn, cuối cùng mới dừng lại.

Nước mắt vẫn không thể kìm nén, cứ thế lặng lẽ rơi xuống.