Đợi đến khi Diệp Lương Yên ngủ say, Giang Dục Đường mới nhẹ nhàng xuống giường. Anh cầm lấy cây nạng, cẩn thận bước đến trước sofa, lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt đang say ngủ của cô. Trong phòng bệnh, chiếc đèn ngủ nhỏ hắt ra ánh sáng mờ nhạt, soi rọi đường nét thanh tú trên gương mặt cô gái. Sau khi chườm đá, gò má cô không còn sưng đỏ như trước, nhưng vẫn để lại chút dấu vết. Ánh mắt anh khẽ động, chợt nhìn thấy lọ thuốc mỡ đặt bên cạnh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương