Tần Thiếu Khanh lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đại thiếu gia nhà họ Giang, có phải rất muốn gặp cô gái đang đứng ngoài cửa không?

Người đàn ông trên giường bệnh lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói lạnh nhạt: “Người đâu?

“Tôi đã đuổi cô ấy đi rồi. Tần Thiếu Khanh đáp. Ngay sau đó, anh thấy sắc mặt người nọ khẽ biến đổi, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn, giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, ý cậu là… muốn gặp cô ấy à?

“… Người đàn ông không đáp lại lời châm chọc của anh, chỉ lạnh nhạt hỏi tiếp: “Cô ta đến đây làm gì?

Tần Thiếu Khanh chậm rãi vuốt cằm, thản nhiên nói: “Hình như là tự tìm đến.