Người gọi cô đương nhiên là Diệp Hiếu Nghị.
cậu ta ngồi trên ghế sofa, vị trí vừa vặn đối diện cửa chính, vì vậy ngay khi Diệp Lương Yên bước vào, cậu ta liền nhìn thấy cô.
Diệp Hiếu Nghị năm nay mười lăm tuổi, dáng vẻ tuấn tú nho nhã, môi hồng răng trắng. Nhìn bề ngoài, cậu ta giống Lâm Thanh Viên hơn một chút, có phần thanh tú như nữ giới, nhưng lại không hề mang nét yếu đuối. Hơn nữa, từ năm ngoái, cậu ta bỗng cao vọt lên rất nhiều, trông càng thêm gầy gò mà cao ráo, tính cách dường như cũng không còn nghịch ngợm như lúc nhỏ, trái lại trở nên điềm đạm, nho nhã hơn.
Vừa nhìn thấy Diệp Lương Yên bước vào, đôi mắt đen láy của cậu ta sáng lên, không nhịn được đứng dậy, giọng nói trong trẻo vang lên gọi cô một tiếng, mang theo chút khàn khàn của giai đoạn vỡ giọng.
Nếu không phải hiểu rõ tính cách của cậu ta, chỉ nhìn biểu hiện này, Diệp Lương Yên còn tưởng rằng cậu ta thật sự rất vui khi thấy cô về nhà.