Hai người một trước một sau rời khỏi nhà họ Tống.

Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, ánh trăng trong vắt rọi xuống mọi vật, khiến cảnh vật xung quanh hiện lên rõ ràng hơn dưới sắc xanh nhàn nhạt.

Đi được vài bước, Diệp Lương Yên quay sang nói: “Được rồi, em tiễn tôi đến đây thôi. Mau về nghỉ ngơi sớm đi.

Tống Bác Huy cười cợt, nhún vai nói: “Không sao, mai là thứ Bảy, tôi đâu phải đi học.

“...