Diệp Lương Yên đỏ bừng mặt, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi lập tức xuống xe chạy đi. Cô ấn chuông cửa bên cạnh cánh cổng hoa văn chạm trổ. Chẳng mấy chốc, có người ra mở cửa. Giang Dục Đường vẫn ngồi đó, dõi theo bóng dáng cô khuất vào trong. Mãi đến khi cô hoàn toàn đi vào, anh mới trầm giọng dặn chú Chu: “Chú Chu, đi thôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương