Lâm Diệu Kiệt không để ý đến cô, ôm quả bóng, tự mình băng qua đường trở lại Duyệt Lai Các. Nhìn thấy Lâm Văn Duyệt, cậu không nhịn được mà nói: “Mẹ ơi, vừa nãy con thấy một chú lái chiếc xe mà mẹ thích nhất! Ban đầu con đã nói với chú ấy rồi, chú ấy cũng đồng ý cho con ngồi thử, nhưng dì Tiểu Tần vừa xuất hiện là chú ấy lập tức khó chịu rồi bỏ đi mất.” Lâm Văn Duyệt dở khóc dở cười, xoa nhẹ đầu con trai: “Con gan to thật đấy, gặp ai cũng dám nói chuyện. Lỡ đâu người ta là kẻ xấu thì sao? Sau này không được như thế nữa đâu đấy.” “Không đâu, con cảm thấy chú ấy là người tốt mà.” “Cảm giác? Con mới bao nhiêu tuổi mà biết ai tốt ai xấu? Trên đời này, kẻ xấu không ghi chữ 'xấu' lên mặt đâu con ạ.” Lâm Văn Duyệt vẫn luôn nói thẳng với con trai. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương