Khoảng nửa giờ sau. Diệp Lương Yên vẫn không kiềm chế được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi khó tin. Những gì Giang Dục Đường vừa nói với cô… chắc chắn không thể là sự thật… Nhưng sâu trong lòng, cô biết rõ anh không bao giờ nói dối, cô tin vào năng lực của anh. Nghĩ đến việc đêm đó, cô cũng ở ngay tại nơi đó, suýt chút nữa thì… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương