Diệp Lương Yên giữ nguyên sắc mặt, “cạch một tiếng đóng cửa lại, đồng thời thản nhiên chào hỏi: “Chào em, học sinh Tống. Tống Bác Huy hơi hất cằm, nhướng mày, trong đôi mắt đen lóe lên một tia giễu cợt: “Cô giáo Tiểu Diệp, lâu quá không gặp. Diệp Lương Yên không mấy để tâm, đi đến bàn học, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương