Cô gái kia sững sờ.

Giang Dục Sở tuy thích vui chơi, nhưng anh chưa bao giờ để bản thân rơi vào mấy trò tầm thường.

Người phụ nữ trước mặt này khiến anh hơi có hứng thú, cô ta đúng là có chút đặc biệt. Nhưng anh cũng hiểu rõ, kiểu phụ nữ này còn biết chơi hơn cả đàn ông, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

Đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, anh duỗi cánh tay dài, lười biếng tựa vào ghế, tư thế toát lên sự quyến rũ mạnh mẽ.

Khóe môi cong lên nụ cười trêu chọc, anh gật đầu: “Ừ, trang phục đẹp đấy.”