Trong thư phòng, Giang Dục Đường cũng chẳng làm gì cả. Anh chỉ ngồi trên ghế, một tay chống trán, cả người toát lên vẻ mệt mỏi hiếm thấy. Nghe thấy giọng cô, anh theo phản xạ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt cô. Diệp Lương Yên mím môi, có chút hối hận vì hành động bốc đồng của mình. Nhưng đã đến bước này rồi, cô không thể lùi được nữa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương