Tiếng rên rỉ yếu ớt của người phụ nữ bên cạnh khiến bộ não sắp mất kiểm soát của anh lập tức tỉnh táo lại. Anh vứt cây gậy xuống, lao nhanh về phía có tiếng động. Vừa chạm tới, anh lập tức ôm chặt lấy Diệp Lương Yên. Nhiệt độ nóng rực từ cơ thể cô suýt chút nữa làm bỏng anh! Anh vội vàng chạm tay lên mặt cô, giọng nói run rẩy: “Lương Yên, Lương Yên… là anh đây, anh đến cứu em rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương