Từ lúc bị bắt đến đây, ngoài nỗi sợ hãi, kinh hoàng, giãy giụa và lo lắng cho Tiểu Cẩm, cô chưa từng nghĩ đến cái chết một cách yếu đuối như lúc này. Nhưng giờ đây, đột nhiên cô nghĩ đến mẹ. Những giọt nước mắt to tròn lặng lẽ chảy dọc theo tấm vải đen che mắt. Mẹ ơi, cứu con… Cứu con… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương