Chẳng bao lâu sau, Hạ Hồng mang bát nước gừng đường đỏ đến, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Diệp Lương Yên hờ hững nhìn cô ta một cái, nhận lấy bát, đưa đến trước mặt Giang Dục Cẩm:

“Tiểu Cẩm, ngoan nào, uống cái này đi. Uống xong bụng sẽ không đau nữa.

Nước gừng đường đỏ có mùi cay nồng, Giang Dục Cẩm không biết đó là gì, chỉ cảm thấy mùi vị quá kỳ lạ, ánh mắt đầy cảnh giác, cố sức lắc đầu, kiên quyết không chịu uống.

Hạ Hồng cũng hơi sốt ruột.