Thứ Bảy, Diệp Lương Yên trở về nhà. Bữa tối, cả nhà quây quần bên nhau. Tối nay, Diệp Hân Giai cũng về, nhưng Đường Chính Hạo lại không đi cùng. Sắc mặt cô ta rất tệ, có lẽ do quãng thời gian gần đây sống không mấy dễ chịu, tinh thần cũng trở nên uể oải, tiều tụy. Bà nội Diệp nhân cơ hội hỏi han vài câu. Dù ngoài miệng Diệp Hân Giai nói không sao, nhưng ai cũng nhìn ra cô ta chỉ đang gượng cười che giấu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương