Đối diện là một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, sắc mặt tiều tụy, mắt đầy tơ máu, trên người còn nồng nặc mùi rượu. Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Uyển Dao. Sức của ông ta không thể bằng Cố Thời Viễn, dù giãy giụa cũng không thể thoát khỏi tay anh! Gương mặt đầy căm hận, ông ta nhìn Cố Thời Viễn, rồi lại quay sang Tạ Uyển Dao: “Đồ tiện nhân! Mày tự đày đọa bản thân thế này sao? Còn đi theo loại đàn ông như thế này mà trụy lạc?! Cố Thời Viễn lập tức nổi điên: “Mẹ kiếp, ông— Anh vừa giơ nắm đấm lên, nhưng giọng nói lạnh lùng của Tạ Uyển Dao vang lên: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương