Trường học rất rộng, từ đây đi ra cổng cũng mất ít nhất mười mấy phút. Hai người chọn đi đường tắt, băng qua con đường nhỏ ven hồ nhân tạo trong khuôn viên. Nơi đó cây cối cao lớn um tùm, không có đèn đường, ánh sáng lờ mờ, không gian vừa tối vừa tĩnh lặng. Khi họ đi đến gần, mơ hồ nghe thấy một loạt tiếng thở dốc cùng những âm thanh yêu kiều khiến người ta đỏ mặt tim đập. Cả hai bất giác dừng bước. Diệp Lương Yên rất ít khi ra khỏi ký túc xá vào buổi tối, cũng chưa từng đi dạo trong khuôn viên vào ban đêm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương