Diệp Lương Yên rất hiếm khi nói nhiều như vậy, cũng rất hiếm khi cười như thế này.

Nhan sắc của cô thuộc kiểu thanh tú thoát tục, ngày thường gương mặt luôn điềm tĩnh, lạnh nhạt, tạo ra một cảm giác xa cách khó gần.

Nhưng khi cô mỉm cười, cả con người dường như sáng bừng lên, trở nên sinh động và tươi tắn hơn rất nhiều.

Ba cô gái kia sững sờ nhìn cô, trong mắt thoáng qua một chút ngỡ ngàng.

Một lúc lâu sau, Ninh Tiêu Tiêu ngốc nghếch giơ tay lên.