Ngay khi người đàn ông trên bục giảng xuất hiện, cả lớp học đều trở nên im lặng.

Có một kiểu người, giống như núi cao nước biếc, trầm lặng nhưng sâu sắc. Nhìn anh ta, bạn có cảm giác như đang chiêm ngưỡng một bức tranh xa vời, không thể chạm tới. Nhưng khi một ngày nào đó, anh ta đột nhiên hiện hữu trước mặt bạn, bạn lại có cảm giác như đang mơ một giấc mộng đẹp—và không bao giờ muốn tỉnh lại.

“Chào các em, trước tiên, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Lục Diệu Thanh, từ hôm nay sẽ thay thế thầy Vương giảng dạy môn Giải phẫu học.”

Giọng nói trong trẻo như dòng suối chảy róc rách, nhẹ nhàng vang lên khắp lớp học.

Lục Diệu Thanh khẽ nâng mắt, đảo qua một lượt, trên gương mặt thanh tú hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng tựa cơn mưa xuân, trong nháy mắt tan chảy lòng người.