Nụ cười của Giang Dục Đường trong chớp mắt thu lại, gương mặt trở nên lạnh nhạt, đặt miếng sandwich xuống bàn. Diệp Lương Yên khẽ cười: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ? Mẹ cứ nói đi.” Nụ cười của Hoắc Khuynh Nguyệt mang theo chút áy náy: “Chuyện là thế này, mẹ có mở một trường dạy vẽ cho trẻ em ở M quốc, đó là một trường công ích phi lợi nhuận. Những năm qua, mẹ vẫn luôn chăm lo cho nó. Lần này mẹ về nước, vốn định đợi đến tháng sau, sau khi hai con tổ chức hôn lễ xong mới quay lại, nhưng tối qua mẹ nhận được điện thoại từ trường, hiện tại bên đó có chút vấn đề cần mẹ giải quyết. Vì vậy, mẹ có thể sẽ chỉ kịp quay về trước hôn lễ của hai con. Hy vọng hai đứa có thể thông cảm.” Diệp Lương Yên nghe xong, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời. Mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương