Diệp Lương Yên nghiêng đầu nhìn anh, đáy mắt lại như mang theo ý cười: “Vậy anh nghĩ xem, em vì ai mà như vậy? Không phải vì lo cho chân anh sao… Nói được nửa câu, bỗng nhiên sắc mặt cô biến đổi: “Đúng rồi, chân anh thì sao?! Nghĩ đến việc vừa rồi anh còn bế cô vào phòng tắm, trông như đi lại chẳng có vấn đề gì cả. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương