… Rời khỏi nhà Tần Thiếu Khanh, suốt dọc đường, Giang Dục Đường vẫn im lặng. Nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy tay Diệp Lương Yên, những ngón tay ấm áp vô thức nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô. Diệp Lương Yên giãy ra một chút, nhưng không thoát được, cuối cùng đành mặc kệ anh. Lúc này đã hơn bảy giờ tối, cả thành phố rực rỡ trong ánh đèn lung linh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương