Diệp Lương Yên vừa bước vào liền chứng kiến cảnh tượng đó, lập tức tròn mắt kinh ngạc, sau đó lườm Tần Thiếu Khanh một cái đầy tức giận.

Tần Thiếu Khanh xấu hổ nhắm chặt mắt: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì cả, tôi… tôi… cô chăm sóc cô ấy đi, tôi ra ngoài trước!”

Nói xong, anh chạy vụt ra khỏi phòng tắm như một làn khói.

Vào phòng khách, anh lao ngay vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để nước nóng xối xuống đầu, nhưng chẳng thể dập tắt ngọn lửa vừa bị cô gái kia vô tình khơi lên.

Anh vô thức nhìn xuống, cười khổ: “Mày làm sao thế? Không phải đã nói cả đời này chỉ một lòng một dạ với Tư Tình thôi sao?”