Cái logic quái quỷ gì đây? “Không không không, không được, không được!” Anh lập tức lắc đầu từ chối, phản ứng vô cùng nhanh: “Tôi là đàn ông, cô ấy trúng loại thuốc này, nhỡ đâu có chuyện gì không thể vãn hồi, thì ai chịu trách nhiệm?” Diệp Lương Yên liếc anh một cái, thản nhiên nói: “Dĩ nhiên là anh!” Tần Thiếu Khanh: “...” Biểu cảm của anh giống như toàn thân đang gào thét: Tại sao lại là tôi?! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương