Môi đỏ của Diệp Hân Giai khẽ nhếch lên, phía sau cặp kính râm, đôi mắt ánh lên một tia cười lạnh.

Sau khi uống hết ly nước chanh, Ninh Tiêu Tiêu thở ra một hơi, nở nụ cười ngây ngô:

“Chị à, chào chị! Em tên là Ninh Tiêu Tiêu, là bạn cùng phòng của Lương Yên. Đúng rồi, Lương Yên đâu rồi? Cô ấy đi đâu vậy?”

Cô đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Diệp Lương Yên đâu cả.

Diệp Hân Giai mỉm cười nhạt nhẽo: