Sau khi cô rời đi. Nụ cười trên mặt Tần Thiếu Khanh trở nên đầy ẩn ý, ngón tay khẽ vuốt cằm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa, mãi không rời đi. Trong phòng bệnh, bỗng vang lên một giọng điệu lười biếng, mang theo chút giễu cợt: “Đứng đờ ra đấy làm gì? Tần Thiếu Khanh hoàn hồn, lập tức bật cười. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương