Khi nhận được cuộc gọi từ Diệp Hân Giai, Diệp Lương Yên thoáng sững sờ. Ninh Tiêu Tiêu thấy cô cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nhịn được mà ghé qua nhìn thử. “Chị gái?” Ninh Tiêu Tiêu tròn mắt, đẩy nhẹ cô một cái. “Lương Yên, chị gái cậu gọi kìa, sao không nghe máy?” “Hả? À...” Diệp Lương Yên hoàn hồn, đứng dậy đi ra ban công bên ngoài ký túc xá rồi mới bấm nghe. “A lô?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương